" "

model trains for beginners 728 x 90 728 x 90

Sài Gòn nắng, gió và mưa






Tôi đặt chân xuống SG vào một trưa tháng 7 nắng như đổ lửa. Vòm trời cao, trong xanh và nhẹ bỗng. Nắng SG không gắt gao, không rát rạt người như cái nắng hè HN. Thành phố xa lạ mang cho tôi cảm giác háo hức vô cùng, nó giống như một cô bé mới lớn lần đầu được nhìn thấy một người đàn ông đẹp.


Sải những bước dài trên những con đường quanh co, rộng khắp, ngắm nghía người qua lại giống như một thú vui. Tôi không có họ hàng hay người thân thích j ở nơi này. Đơn giản chỉ là bỗng một ngày muốn xách va li lên và đi. Người ta vẫn bảo tôi ở SG tuyệt đối không an toàn. Không bạn đồng hành nhưng tôi có mang theo người một số điện thoại, của một em trai SG, một đối tác làm ăn trước đó mà tôi đã gặp ở HN một lần.


Giá mà tôi lúc nào cũng có thể mạnh mẽ, có thể tung tăng, bay nhảy và dạo chơi. SG vui khi bạn biết chỗ chơi và SG buồn khi bạn không có bạn. Tôi thấm thía điều đó trong buổi chiều đi dọc Nguyễn Tri Phương, con phố không dài nhưng... Trời không chiều lòng người. Mưa SG đến nhanh như thể nước lúc nào cũng chầu trực trong mây, chỉ chờ gió thổi mạnh qua là rơi xuống.

Không chuẩn bị sẵn nên người tôi ướt sũng nước. Nép tạm vào một mái hiên, cái lạnh hòa trong cái oi ả của hơi nắng, chiếc áo sơ mi trắng tôi mặc đã trở nên trong suốt tự bao giờ.


5h chiều, mưa không ngớt, tôi cũng không nhớ mình đã đứng ngắm mưa bao lâu. Cái bụng đã đói meo và reo vui sung sướng khi ngửi mùi sườn nướng thơm lừng. Cơm tấm, ai ở SG chắc chẳng lạ gì quán cơm tấm ở ngã tư Nguyễn Tri Phương này. Không khí ấm cúng và cách trang trí quán rất đáng yêu với gam màu cam, xanh lá. Gọi cho mình một phần cơm, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài trời. Chưa bao giờ tôi nhận ra SG có lúc ảm đạm như thế.


Vô thức cầm điện thoại lên để tìm bừa một cái tên nào đó. Và đập vào mắt tôi là chữ SG E.... Em đến, cũng nhanh như cái sự thay đổi bất chợt của thời tiết nơi này. Cái dáng công chức và lại là con trai Nam Bộ, đơn giản và chân chất. Em nhìn tôi cười nhưng lại tỏ vẻ xót xa:" Sao chị vào mà không báo em? Chị ướt hết rồi có lạnh lắm không?...".


Bình thường thì tôi sẽ coi đó là những điều nhạt nhẽo lắm. Tính tôi vốn thế, dứt khoát, mạnh mẽ và rõ ràng. Tôi không thích những cái kiểu cách lãng mạn và yếu mềm. Nhưng trong hoàn cảnh ấy, trong giây phút ấy, tôi lại xiêu lòng. Nắng, gió và mưa SG làm tôi đổ xiêu đổ vẹo. Cố tình ngồi thẳng lên để cái cổ áo sơ mi mở tung mời mọc, tôi đọc được trên gương mặt em sự bối rối thật sự. Và ánh mắt ấy, chiếu vào khe ngực sâu hun hút, thèm khát và đắm chìm...


Căng da bụng là trùng da mắt. Và tôi thì thật sự chỉ muốn kiếm cớ mà về khách sạn cho nhanh. Cái cách em nhìn tôi làm tôi nóng bừng và từ tận nơi nào đó có một thứ ấm nóng chỉ đang trực trào ra. Bây giờ tôi lại phải cảm ơn cơn mưa vì nhờ nó mà tôi che giấu được một sự xấu hổ không ngờ. Em vỗ bộp bộp lên yên xe để nước rơi bớt cho tôi ngồi. Sau lưng em, trong lớp áo mưa là mùi đàn ông, thơm nồng nồng, ngai ngái... Tôi đoán chắc rằng giờ phút này gương mặt tôi đang đỏ lắm...


Bản lĩnh đàn ông của em đủ lớn để nói từ chối lời mời lên phòng đầu tiên của tôi nhưng có lẽ vẫn chưa đủ để lảng tránh bàn tay nóng rực của tôi nắm vào cánh tay em chiều hôm đó. " Sao chị nóng quá vậy? Hay chị bệnh rồi?" em đang giả vờ với tôi sao, rõ ràng em biết lý do mà
 title=


Giọng nói tôi bắt đầu chớt nhả, ỡm ờ, tôi nhả chữ uốn éo trong hơi thở:" ... lên xem dùm chị xem có bệnh thiệt hay không nào!".


Và đoạn sau đó thì ai cũng biết...


Thời gian sau đó có một lần gặp lại nhau, em có phần e dè hơn trước nhưng vẫn quan tâm hỏi han tôi. Không phải tôi không online, tôi thường để ẩn nick, tôi ít khi nói chuyện với những pc cũ, trừ pc ruột. Em vừa nhỏ hơn tôi nhiều tuổi, vừa ở xa, tôi không thích rắc rối về sau này. Tôi vốn vẫn nghĩ giữ cho xa lạ sẽ tốt hơn.


Biết sao được nhỉ? Châm một điếu thuốc, nhả khói qua khóe môi đang cười.


Cười nhạt...


P/s: HN hôm nay lạnh quá. Tự nhiên nhớ SG nắng ấm.


Share on Google Plus

About Unknown

250 x 250
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét